TIMLAITINHYEU.HEXAT font>. font>COM
Thế Giới Giải Trí
Hồi 4: Tam Tạng đuổi
hành giả.
Rong ruổi đường xa,
thấm thoát, bốn thầy
trò đã đi được hơn
một phần ba chặng
đường.
Phong ba bão táp, yêu
ma quỷ quái bị tiêu
diệt không biết bao
nhiêu mà lần, tình
thày trò, huynh đệ
cũng mỗi lúc một
khăng khít hơn.
Chợt một ngày nọ,
đang đi trên đường,
Trư Bát Giới liên tục
kêu khát:
- Khát quá sư huynh
ơi.
- mày tưởng ta không
khát chắc, nhịn đi em.
- Nhịn thế quái nào
được mà nhịn. - Trư
Bát Giới kêu lên - kiếm
đâu ra lon Pepsi giờ
nhỉ?
- Mỡ đấy mà húp em
ơi, mày nhìn xem,
xung quanh vắng lạnh,
tứ phía vắng tanh
như chùa bà đanh,
cướp đâu ra pepsi cho
mày uống?
Nào ngờ lúc đó, một
giọng nói ngọt như
đường phèn cất lên:
- Ai uống pepsi không?
Mua một tặng một trả
tiền hai đây.
Ngay sau đó, một cô
gái xinh đẹp như hoa
hậu bước tới, thầy
bốn thày trò lập tức
chạy tới mời chào đon
đả:
- Các anh ơi, mua giúp
cho em lon Pepsi đi
anh, ngày hôm nay ế
ẩm quá.
Trư Bát Giới thấy gái
xinh thì cười híp mắt:
- Bao nhiêu một lon hả
cô em?
Tôn Ngộ Không gạt
phắt đi:
- Mày ngu thế? Uống
mà không sợ cạm bẫy
của yêu quái à? Cô là
ai? Tại sao lại đứng ở
đây? Có phải cave
đứng đường không?
- Oan cho em quá anh
ơi - cô gái thút thít -
em là nhân viên tiếp
thị cho hãng Pepsi, số
em vướng phải sao
quả tạ nên bị biệt phái
công tác lên đây bán
dạo qua ngày, em là
gái nhà lành chứ có
phải cave đứng
đường gì đâu.
Tôn Ngộ Không gầm
lên một tiếng:
- Còn nói nữa à?
Dứt lời, ngài vung gậy
đập một phát vào đầu
cô gái chết thẳng
cẳng.
Đường Tam Tạng
thấy vậy thất kinh:
- Ngộ Không, mi giết
người đấy ư?
- Con không giết
người, giết yêu quái
đấy.
- Bốc phét vừa thôi, rõ
ràng là con gái nhà
lành, sao lại là yêu
quái?
Tôn Ngộ Không phù
một cái, pepsi biến
thành nước cống, cô
gái biến thành hồ ly.
Sa Tăng nói:
- HÌnh như đại ca nói
đúng đấy sư phụ ơi.
- Nó bốc phét đấy -
Trư Bát Giới phụng
phịu - rõ ràng giết
người nên mới biến
hóa như thế để lừa
thầy, nó coi sư phụ là
thằng ngu đấy.
- Quá lắm rồi - Đường
Tam Tạng rít lên rồi
đưa tay lên niệm chú.
Tôn Ngộ Không la lên
như bị bổ đầu ra làm
đôi, lăn lộn dưới đất.
- Đừng niệm nữa.
đừng niệm nữa.
Đường Tam Tạng
mặc kệ Ngộ Không năn
nỉ, cứ tiếp tục niệm.
Trư Bát Giới nhìn hả
hê cười hi hi.
Sa Tăng thấy Ngộ
Không lăn lộn dưới đất
bèn nói;
- Thôi, stop đi sư phụ
ơi, cẩn thận gây ra án
mạng đấy, dạo này hội
bảo vệ động vật tuần
tra dữ lắm.
Đường Tam Tạng
nghe nói vậy thì
ngừng niệm nói:
- Thôi, ta nào có thể
dẫn mi đi theo được
nữa.
- Sư phụ, người nỡ bỏ
con sao? - Tôn Ngộ
Không nói.
- Ngươi đã giết người,
nếu người ta truy cứu
ta đưa ngươi theo
tất sẽ bị tù mọt gông.
- Còn hợp đồng với
Phật Tổ Như Lai?
- Ta sẽ đứng ra phá
hủy hợp đồng, coi như
ngươi không phải bồi
thường gì nữa.
- Sư phụ, con đã đi
theo sư phụ bấy lâu
nay, giờ con biết đi
đâu?
- Ngươi vốn là khỉ, tốt
nhất hãy về sở thú
hoặc đi theo gánh xiếc
ấy, nếu có dịp ta nhất
định đến ủng hộ.
Tôn Ngộ Không nghẹn
ngào lậy ông ba lạy rồi
bay vọt đi.
Tôn Ngộ Không vừa
bay đi, mấy lon nước
trở lại ngon ngọt như
cũ, Trư Bát Giới và Sa
Tăng thấy vậy nhào
tới, đưa nước lên nốc
ừng ực.
Nào ngờ nước chưa
xuống dạ dày đã sôi
lên ùng ục, cả hai ôm
bụng rên quằn quại.
Cô gái vừa bị chết
dưới đất liền cười lên
hăng hắc rồi hiện
nguyên hình là một
con cáo vọt tới, túm
cổ Đường Tam Tạng
lôi đi.
Đường Tam Tạng la
lên choi chói nhưng đã
muộn, cả Sa Tăng bà
Bát Giới đều nằm
thẳng cẳng dưới đất.
Con cáo cười hi hí:
- Trong nước ta đã bỏ
virus SARD rồi, các
ngươi nốc vào thì chỉ
còn đường đi buôn
muối thôi.
Sa Tăng, Trư Bát Giới
chỉ còn nước nhìn
Đường Tam Tạng bị
đem đi một cách
thảm hại.
Tiểu Bạch Long thấy
vậy hí lên một tiếng
rồi đạp mây bay
thẳng lên không, đuổi
theo Tôn Ngộ Không.
Cũng may Tôn Ngộ
Không vì bực tức
trong lòng nên cũng
chưa kịp đi xa.
Tiểu Bạch Long chạy
theo nói:
- Đại ca ơi.
- Chú mày đấy à? Đuổi
theo ta làm gì? Ta
chẳng có màu xít gì
đâu.
- Đại ca ơi, sư phụ bị
bắt rồi.
- Kệ xác lão ý, tìm kẻ
bị đuổi khỏi sư môn
làm gì?
- Anh còn giận ư?
- KHông giận mới là lạ.
- Cô gái đó là yeu quái,
sư phụ bị nó bắt nhất
định bị ăn thịt.
- Mặc xác lão.
Tiểu Bạch Long suy
nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Ừ, Đường Tam
Tạng bị ăn thịt cũng
đáng, nhưng đại ca ơi,
thằng yêu quái nó láo
lắm, nó nói anh là con
khỉ khô đít đỏ, rụng
hết lông.
Tôn Ngộ Không nghe
vậy thì tức lộn ruột
nói:
- Tên khốn này, láo
như con cáo.
- Ừ thì nó là cáo mờ.
- Đi, quay về tao đập
chết nó ăn thịt luôn.
Lúc về đến cửa động,
chợt thấy Đường
Tam Tạng đang chạy
ra.
- Bổn cũ soạn lại hả
em? - Tiểu Bạch Long
cười nhạt - chơi nó đi
đại ca.
Dứt lời, Tiểu Bạch
Long và Tôn Ngộ
Không chạy tới, kẻ
đấm người đá, mỗi
người một đòn đánh
cho Đường Tam Tạng
nhừ tử.
Đường Tam Tạng
chưa kịp hiểu chuyện
gì đã bị đánh liên tục
thì tối mắt tối mũi, chỉ
biết ôm mặt chịu trận.
Tiểu Bạch Long đá
mấy cái thì chợt kêu
lên;
- Hình như là sư phụ
đấy đạ ca ơi.
Tôn Ngộ Không kéo
Tiểu Bạch Long lại gần:
- Lão ý chứ còn ai nữa.
- Thế sao anh lại
đánh?
- Không nhân dịp này
trả thù thì còn chờ
đến bao giờ nữa?
Nói rồi Ngộ Không làm
bộ sợ sệt quỳ xuống
nói:
- COn không nhận ra
sư phụ, chết thật.
- không phải tại con,
tại ta - Đường Tam
Tạng thều thào - chỉ
tại ta đuổi con đi.
- Sao sư phụ lại ở
đây? - Tiểu Bạch Long
hỏi.
- Có một cô gái xin hồ
ly tinh tha cho ta.
- hừ, con hồ ly bố láo
này, phải luộc nó mới
được.
Nói rồi Tôn Ngộ Không
biến thành một con
ruồi bay vào động.
* * *
Hồ ly tinh vào động
thấy phu nhân mình
đang nằm đó ủ rũ.
- What the metter,
phu nhân?
- Lâu rồi mà chàng
chẳng có quà cho
người ta. THiếp tủi
thân quá. - phu nhân
thút thít.
- Muỗi, ta có 3 con @,
2 chiếc Mescedes mới
cáu, em thích cái nào
chứ chọn.
- Không thèm.
- Viên kim cương 7
Kara thì sao?
- Không muốn.
- Thế nàng muốn cái
quái gì?
- Thiếp thấy một cái
áo đuôi chồn rất hợp
thời trang, chàng cho
thiếp đi.
- Cái gì? Hồ ly tinh bọn
ta không có đuôi thì
chỉ còn nước die thôi.
- Chàng cho thiếp đi -
phu nhân khóc rống
lên - cho đi.
Hồ ly đau đầu quá bèn
tháo đuôi của minh ra
nói:
- Nhớ chơi xong trả
luôn nhé.
Phu nhân cầm chiếc
đuôi rồi khẹc khẹc:
- Chết mày rồi cáo ơi.
Dứt lời, Tôn Ngộ
Không hiện nguyên
hình, đập một phát
chết tươi.
Phu nhân yêu quái
chạy ra:
- Giải quyết xong
chưa?
Tôn Ngộ Không cười:
- Ok, tặng phu nhân
cái đuôi cáo này.
Phu nhân khóc rống
lên:
- Sao mi lại giết nó? Nó
là chồng ta cơ mà, nó
chiều ta thế cơ mà.
Tôn Ngộ Không bị
nước mắt, nước mũi
của nàng văng tối tăm
mặt mũi, không biết
nói gì hơn.